Bảo Nhĩ Vương. Bảo Nhĩ Vương với thành phần chính Sơn thù kết hợp với nhiều thành phần thiên nhiên khác như Cốt toái bổ, Cây cối xay, Kỷ tử, Hoàng kỳ, Sinh địa, Bạch quả giúp tác động toàn diện lên cả nguyên nhân và triệu chứng gây ù tai. Theo y học cổ truyền Đây cũng là công thức được áp dụng cách tính mét vuông trong lĩnh vực xây dựng M2 hình tam giác: S = ½ chiều dài x chiều cao. Ví dụ hình tam giác vuông có 1 góc 90 độ thì diện tính = cạnh vuông x cạnh vuông : ½ Công thức tính S hình tròn: S = π.r2 ( r là bán kính hình tròn còn π = 3,14) Cách tính mét vuông phòng S sàn = chiều rộng x chiều dài. Bạn đang đọc Chương 1 của bộ truyện tranh Vương Phi Hám Của - Phu Quân Là Một Bảo Bảo Ấm Áp tiếng Việt. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện Vương Phi Hám Của - Phu Quân Là Một Bảo Bảo Ấm Áp tại TruyenVN, vui lòng bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi nhé. Xem thêm nhiều bộ truyện tranh hay tại Kiểu tóc này sẽ mang đến cho bạn vẻ ngoài nam tính, vầng trán khỏe khoắn và vẻ góc cạnh lạnh lùng của khuôn mặt vuông. Kiểu tóc mái dài Đối với những người có khuôn mặt vuông, trán sẽ vuông và hơi nhô ra phía trước. Muốn che giấu hoặc đơn điệu, muốn thay đổi thời trang, muốn tạo cảm giác thư thái, và làm cho khuôn mặt thanh tú hơn. Tên truyện: Minh Vương phu quân. Tác giả: Phân Phân Hòa Quang Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, cổ đại, huyền huyền, ngọt sủng, cung đình hầu tước, linh dị, 1v1. Số chương: 72. Editor: Oreo Vị NhoVăn án: Ngọc Ngưng là tiểu thư con vợ lẽ nhị phòng Nam Dương hầu phủ. Mẫu thân yếu đuối, phụ thân phong lưu Lối vào của Cung điện Hoàng gia (Istana Negara) tại Kuala Lumpur, Malaysia, ảnh chụp ngày 15/3/2016. Istana Negara, dinh thự chính thức của Yang di-Pertuan Agong (Quốc vương Malaysia), là nơi tổ chức nhiều lễ nghi hoàng gia, nghi lễ nhà nước và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới, trong đó có cựu tổng thống Mỹ Barack Obama. 5gjRy00. Cùng đọc truyện Vương Phi Của Bạo Vương của tác giả Nhược Nhi Phi Phi tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Nhược Nhi Phi Phi Translator tuyet_phi_phiƯu Vô Song, một chuyên gia đàm phán tài giỏi mới nổi ở tuổi 20 của thế kỉ 21. Vì cứu một chàng trai định nhảy lầu tự sát mà cô bất cẩn trượt ngã xuống tòa nhà, trong phút chốc xương thịt mơ hồ, máu chảy thành dòng. Định mệnh của cô chưa kết thúc tại đó, ông trời đã đưa linh hồn của cô xuyên không về vương triều Tây Diệm. Nhưng ông trời không có thiện đãi với cô, đêm xuyên không đến đây lại làm vật thế thân làm vương phi thay người khác, phải chịu bạo hành đầy mình thương tích đến bị đày tới lãnh cung rách nát từ tên vương gia tàn bạo. Cuộc sống của cô từ đó như trong biển lửa. Tên thất vương gia đẹp đến mê người đó có vẻ như không để cho cô yên ổn, hắn tìm mọi cách hành hạ cô, mặc cho bọn nữ nhân trong phủ ức hiếp. Nhưng cô là Ưu Vô Song đỉnh đỉnh đại danh của thế kỉ 21, cô phải làm gì để đối phó đươc với tên ác ma đó...Mời các bạn đón đọc truyện Vương Phi Của Bạo Vương Sau khi ăn cơ, Ưu Vô Song không cùng Vân Nhi về nhà, mà lưu lại ở nhà Lưu đại má trò chuyện cùng Lưu đại Lưu Hiên không biết vì cảm thấy ngại hay sao, mà hắn ta sau khi dùng cơm xong, đã cùng Lưu đại thúc lên chuyện một lúc, Ưu Vô Song cảm thấy có chút mệt, đang định cáo biệt Lưu đại má, về nhà nghỉ ngơi thì đúng lúc này, Lưu đại thúc vừa lên núi không lâu bộng trầm mặt cúi đầu, cùng Lưu Hiên có chút bất an đi vào đại má thấy Lưu đại thúc trở về, bất giác có chút nghờ hoặc nhìn Lưu đại thúc hỏi “cha của con, không phải ông cùng Hiên Nhi vào núi rồi sao? Sao lại trở về?”Lưu đại thúc nghe thấy lời của Lưu đại má, tức giận trừng mắt nhìn Lưu Hiên theo sau lưng ông ta, tức giận nói “bà hãy hỏi đứa khốn kiếp này đi!”Lưu đại má nhìn Lưu Hiên, hỏi “Hiên Nhi, sao vậy? Sao con lại chọc giận cha con?”Lưu Hiên cắn môi, không nói lẽ là do bộ dạng trầm mặc của Lưu Hiên khiến cho Lưu đại thúc tính khí nóng nảy càng thêm tức giận, ông ta cũng khô quan tâm chủ tớ Ưu Vô Song hai người vẫn còn ở đấy, phẫn nộ nhìn Lưu Hiên, tức giận mắng “tên khốn kiếp này, bây giờ không có gì để nói rồi sao? Ngày thường ta và nương ngươi sao dạy ngươi thế?”Lưu đại má thấy Lưu đại thúc nổi giận, còn con trai lại không chịu nhận sai, vì thương con, nên trừng mắt nhìn Lưu đại thúc, nói “cha của con, Hiên Nhi khó khăn lắm mới trở về một chuyến, ông có việc gì mà không thể nói đàng hoàng? Mà phải như vậy mới được? Cũng không sợ Vô Song cười sao.”Lưu đại thúc vẫn trong tức giận, nhưng ông ta nhìn Ưu Vô Song, rồi không mắng nữa, nhưng bộ dạng cực kì lo lòng Ưu Vô Song thầm biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, nàng căn bản không muốn quản nhiều, nhưng Lưu đại thúc có ơn cứu mạng đối với nàng và Vân Nhi, hơn nữa, Lưu đại má càng vạn phần chăm sóc nàng, cho nên, liền hỏi “Lưu đại thúc, đã xảy ra chuyện gì rồi? “Lưu đại thúc thở dài nặng nhọc, qua một lúc lâu, mới nói “Vô Song cô nương, để cô nương cười chê rồi.”Nói rồi, lại trừng mắt nhìn Lưu Hiên, nói “đều là tên khốn kiếp này, hôm nay lúc lên núi, tên khốn kiếp này nói sao cũng đòi đi theo, giữa đường, gặp phải tên vô lại, một câu cũng không nói, liền ra tay đánh người, vốn dĩ, cũng không ai bị thương, chỉ là tên vô lại ấy không chịu thôi, nói không đền ngân lượng thì sẽ báo quan, nếu như số ngân lượng không nhiều cũng không sao, coi như là xua tà vận, nhưng tên vô lại ấy mở miệng thì là mười lượng bạc, cái này không phải là cướp giật sao?”Nói tới đây, Lưu đại thúc ngừng rồi lại nói “chúng ta là gia đình bình thường, quanh năm dựa vào săn bắt trong núi mà đổi lấy tiền mua chút đồ, một năm cũng không kiếm được mười lượng bạc, lấy đâu ra tiền? Nhưng mà tên khốn kiếp này đích thực ra tay đánh người, bản thân vô lí thì biết làm thế nào?”Lưu đại thúc tuy tức giận, nhưng thần sắc lại cực kì lo lắng, ắt hẳn, là bởi lo lắng cho con trai, cho nên mới tức giận như Vô Song cũng biết, mười lượng bạc đối với quyền quý trong kinh thành mà nói, đó căn bản không tính là bao, nhưng đối với những gia đình nghèo khổ như Lưu đại thúc mà nói, đó là số tiền dành dụm của cả một ngày tháng nàng và gia đình Lưu đại thúc tiếp xúc tuy chưa lâu, nhưng, có thể nhìn ra, gia đình Lưu đại thúc cực kì bần hàn, mười lượng bạc này, đích thực không thể nào có Vô Song trầm tư một lúc, liền nói với Lưu đại thúc “Lưu đại thúc, người đừng lo lắng, Vô Song ở đây có chút ngân lượng, nếu cần, người hãy lấy đi đi.”Lưu đại thúc có chút ái ngại nhìn Ưu Vô Song, nói “Vô Song cô nương, đại thúc biết chủ tớ hai người sống bên ngoài cũng không dễ dàng gì, việc này………việc này sao có thể chứ?”Lưu Hiên vẫn luôn trầm mặc kia lúc này lại ngẩn đầu nói “vốn dĩ là họ vô lí, họ muốn báo quan cứ để họ báo quan! Không lẽ chúng ta sợ sao?”Lời của Lưu Hiên vừa dứt, đã bị Lưu đại thúc đánh mạnh vào đầu, tức giận nói “tên khốn nhà ngươi, câm miệng cho ta! Ngươi cho rằng quan lão gia sẽ nghe ngươi nói lí sao? Nếu như ngươi không ra tay người, họ có dám cáo chúng ta? Ngươi đánh người là sự thật, cho dù trước kia ngươi có lí thì đến nha môn cũng thành không!”Ưu Vô Song cũng biết Lưu đại thúc nói là sự thật, đối với lão bách tính thông thường mà nói, trong thời đại phong kiến này, nói lí với nha môn và quan gia, căn bản là chuyện không thể, cho nên, vào đến nha môn, sự việc sẽ càng trở nên phiền phức hơn.”Ưu Vô Song mỉm cười, nói với Vân Nhi “Vân Nhi, ngươi hãy đi lấy ngân lượng đến cho Lưu đại thúc.”Vân Nhi ứng một tiếng, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài, qua một lúc sau, Vân Nhi liền quay lại, trên tay cầm ngân Vô Song nhận lấy ngân lượng từ tay Vân Nhi, đưa cho Lưu đại thúc, nói “Lưu đại thúc, người hãy đem những ngân lượng này đi cho những người ấy đi, để sự việc sớm bình lặng.”Lưu đại thúc căm giận trừng mắt nhìn Lưu Hiên, sau đó mới nhận lấy ngân lượng từ tay Ưu Vô Song, đang định nói gì thì chính vào lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một trận âm thanh ồn ào, một âm thanh nghe có vẻ huênh hoang quát “Lưu lão đầu, ngươi biết điều thì ngoan ngoãn giao ngân lượng ra đây, nếu không, ta sẽ đốt nhà của ngươi!”Lưu Hiên nghe thấy tiếng nói này, tuấn nhan thoáng qua tia phẫn nộ, hắn ta quay người muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Lưu đại thúc kéo lại, tức giận mắng “tên khốn kiếp ngươi, ngươi còn cho rằng họa chưa đủ lớn sao? Ngoan ngoãn ở trong đây cho ta!” Giới thiệu Writer Nhược Nhi Phi Phi Translator tuyet_phi_phi Ưu Vô Song, một chuyên gia đàm phán tài giỏi mới nổi ở tuổi 20 của thế kỉ 21. Vì cứu một chàng trai định nhảy lầu tự sát mà cô bất cẩn trượt ngã xuống tòa nhà, trong phút chốc xương thịt mơ hồ, máu chảy thành dòng. Định mệnh của cô chưa kết thúc tại đó, ông trời đã đưa linh hồn của cô xuyên không về vương triều Tây Diệm. Nhưng ông trời không có thiện đãi với cô, đêm xuyên không đến đây lại làm vật thế thân làm vương phi thay người khác, phải chịu bạo hành đầy mình thương tích đến bị đày tới lãnh cung rách nát từ tên vương gia tàn bạo. Cuộc sống của cô từ đó như trong biển lửa. Tên thất vương gia đẹp đến mê người đó có vẻ như không để cho cô yên ổn, hắn tìm mọi cách hành hạ cô, mặc cho bọn nữ nhân trong phủ ức hiếp. Nhưng cô là Ưu Vô Song đỉnh đỉnh đại danh của thế kỉ 21, cô phải làm gì để đối phó đươc với tên ác ma đó…Mời các bạn đón đọc truyện Vương Phi Của Bạo Vương Editor Truyện không ghi người edit do quá nhiều ngườiConverter Rich Tàng Thư ViệnThể loại Xuyên qua, cung đấu, hài hước, sủng Tình trạng 308 Chương + 3 Ngoại truyệnGiới thiệu Ác bá vương gia Đúng với cái tên - ác độc, bá đạo, vừa trẻ con, vừa biến thái quá bạch thỏ vương phi Cẩn thận bị lừa, thái độ hiền dịu thâm sâu, nhưng đó chỉ là giả vờ thôi, bên trong nàng nham hiểm xảo cứu người bạn thân cùng xuyên qua như mình đang bị nhốt trong hậu cung nên nàng chấp nhận làm vợ gã Vương gia ác nhân cạnh sự ngụy trang hiền dịu không ai sánh bằng, nàng không hề quên thông đồng với người bạn thân, thầm chuẩn bị kế hoạch vả cũng được đền đáp, thắng lợi ở ngay trước mặt, thế nhưng...Ngày hôm nay, tên vương gia chết tiệt đó, đột nhiên đổi tính, dây dưa quấn quýt lấy nàngNam nhân chết tiệt kia, không ngươi phải chỉ thích nam nhân sao?... Lãnh Như Tuyết nhìn gương mặt nhỏ cố chấp kia, trong lòng đầy ấm áp, nhưng hắn không thể để nàng ngang bướm, nếu như việc đêm xảy đúng như hắn đoán thì hắn tuyệt đối không thể để nàng ở lại, bởi vì nếu như hắn đoán không lầm thì, thất vương phủ đêm nay sẽ có một cơn gió tanh mưa mi hắn nhíu chặt, đang định khuyên Ưu Vô Song, đột nhiên ngoài cửa truyền đến trận bước chân vội vã, cửa thư phòng bỗng chốc bị đẩy ra, Trương ma ma thần sắc cực kì vội vã bước vào, nói với Lãnh Như Tuyết “vương gia, không hay rồi, thái tử đem theo quan binh bao vây cả thất vương phủ, nói là đến chỗ vương gia đòi người.”Nghe thấy lời của Trương ma ma, lòng Lãnh Như Tuyết trầm hẳn xuống, hắn nhìn Ưu Vô Song, trầm ngâm một lúc, sau đó nói “Song Nhi, nàng ở lại đây, đừng ra ngoài, ta ra chút sẽ vào!”Dứt lời, Lãnh Như Tuyết lớn bước ra mặt Lãnh Như Băng âm trầm nhìn người ngăn hắn ta – Lãnh Như Phong, đối với Ưu Lạc Nhạn ngất đi kia nhìn cũng không nhìn, lạnh lùng nói “lục hoàng đệ, đệ định ngăn bổn thái tử sao? Lãnh Như Tuyết đang ở đâu? Bảo hắn ra đây gặp bổn thái tử!”Lãnh Như Phong lạnh lùng nhìn Lãnh Như Băng, cũng lạnh lùng nói “đại hoàng huynh nói vậy là ý gì? Dù cho đại hoàng huynh có việc muốn tìm Như Tuyết, cũng không cần dàn trận như vậy chứ? Đây là thất vương phủ của Như Tuyết, không phải là phủ thái tử của đại hoàng huynh!”Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, lạnh lùng cười một tiếng, lớn tiếng nói “Lãnh Như Tuyết to gan không những dám câu dẫn hoàng tẩu làm ra chuyện vô sỉ như vậy, hơn nữa làm thái tử phi của bổn thái tử bị thương, bổn thái tử đến tìm hắn đòi công đạo, không lẽ không đúng sao? Lãnh Như Phong, việc này không liên quan đến ngươi, ta khuyên ngươi đừng nhún tay vào! Nếu không hừ!”Lời của Lãnh Như Băng đầy uy hiếp, Lãnh Như Phong sao lại không hiểu? Chỉ thấy hắn ta cười nhẹ một tiếng, nói “đại hoàng huynh, huynh nói vậy là không đúng rồi, lúc nãy Như Tuyết luôn ở cùng đệ, khi nào đi câu dẫn thái tử phi? Thái tử phi hôm nay đột nhiên đến thăm, hạ nhân của thất vương phủ có thể làm chứng! Huynh nói Như Tuyết làm thái tử phi bị thương, đó càng là một chuyện nực cười, thái tử phi đúng là bị thương, nhưng mà đó là do thái tử phi tự gây ra, không liên quan đến Như Tuyết!”Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, mặt phút chốc trầm xuống, lạnh lùng nói “lục hoàng đệ, đệ đang bảo vệ Lãnh Như Tuyết sao? Nếu như là vậy, đừng trách người làm hoàng huynh ta đây không nói tình nghĩa!”Lãnh Như Phong mặt không biến sắc nhìn Lãnh Như Băng nói “Như Phong không hề muốn bảo vệ Như Tuyết, Như Phong chỉ nói sự thật, nếu như đại hoàng huynh không thể chấp nhận được, vậy thì Như Phong cũng không có gì để nói! Chỉ là, đại hoàng huynh đừng quên, bất luận chuyện đúng hay sai, đại hoàng huynh không nên tự ý dẫn binh lính xông vào thất vương phủ!”Lãnh Như Băng nghe lời của Lãnh Như Phong, đột nhiên cười lớn tiếng, nói “thất vương phủ? Thái tử phi của bổn thái tử bị thương ở thất vương phủ này, bây giờ hôn mê bất tỉnh, không lẽ bổn thái tử không thể đến tìm Lãnh Như Tuyết hỏi tội? Lãnh Như Phong, ngươi trăm chiều bảo vệ Lãnh Như Tuyết, đừng tránh bổn thái tử không nói tình nghĩa!”Nói rồi, Lãnh Như Băng không đợi Lãnh Như Phong nói gì, quay đầu quát lớn “bắt lấy Lãnh Như Phong cho bổn thái tử!”Quan binh đứng sau lưng Lãnh Như Băng nghe thấy lời phân phó của Lãnh Như Băng, phút chốc xông về phía Lãnh Như Như Phong nào có cam tâm chịu trói? Ánh mắt hắn ta thoáng qua tia sát ý, thoáng thấy một trận huyết chiến sắp diễn ra. Tuy nhiên chính vào lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn “dừng tay!”Đám người định thần quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Như Tuyết xuất hiện ở cửa đại thấy Lãnh Như Tuyết xuất hiện, ánh mắt Lãnh Như Băng thoáng qua tia lạnh, hắn ta vỗ nhẹ tay một cái, cười lạnh nói “Lãnh Như Tuyết, ngươi cuối cùng cũng chịu ra đây rồi sao?”Sắc mặt Lãnh Như Tuyết âm trầm, lạnh lùng đi đến trước mặt Lãnh Như Băng, lạnh lùng nói “đại hoàng huynh, huynh như vậy là ý gì?”Lãnh Như Băng cười nhẹ một tiếng, nói “Lãnh Như Tuyết, ý của bổn thái tử, trong lòng người rất rõ! Lại hà tất cần bổn thái tử nói ra?”Lãnh Như Tuyết cười lạnh lùng, nói “thần đệ không hiểu ý đại hoàng huynh, nếu như đại hoàng huynh đến đón thái tử phi về phủ, vậy thì dàn bày vậy cũng hơi lớn đấy chứ?”Sắc mặt Lãnh Như Băng trầm xuống, đột nhiên nghiêm giọng quát “Lãnh Như Tuyết, ngươi câu dẫn hoàng tẩu vốn là tử tội, không lẽ bây giờ ngươi còn muốn xảo biện sao? Nay nếu như ngươi giao binh quyền trong tay ra, bổn thái tử sẽ tha chết cho ngươi! Nếu không, ngươi đừng trách bổn thái tử san bằng thất vương phủ của ngươi!”Mâu đen thâm trầm của Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia phẫn nộ, gương mặt sắc lạnh không chút biểu cảm, hắn cười lạnh một tiếng, hàn giọng nói “vậy sao? đại hoàng huynh muốn san bằng thất vương phủ của thần đệ vậy thì phải xem đại hoàng huynh có cái bản lĩnh đó không!”Nói rồi, Lãnh Như Tuyết vỗ tay một cái, bỗng chốc, trong đại đường xuất hiện nhiều hắc y nhân, đối diện với người mà Lãnh Như Băng dẫn khí trong đại đường bỗng chốc trở nên khẩn trương, cả đại đường bay đầy sát Như Băng nhìn hắc y nhân đột nhiên xuất hiện ở đại đường, cười lạnh một tiếng, kinh miệt nói “Lãnh Như Tuyết, ngươi cho rằng với mấy ám vệ này của ngươi, thì có thể ngăn được bổn thái tử sao? Ngươi thật là xem thường bổn thái tử rồi!”Lãnh Như Tuyết cười lạnh một tiếng, đáp “có ngăn được hay không, đại hoàng huynh rất nhanh sẽ biết! Đại hoàng huynh tự ý đưa lính xông vào đây, chắc là cũng có chuẩn bị, chỉ là, đại hoàng huynh đừng quên, đưa lính tự ý xông vào vương phủ của bổn vương, dù cho đại hoàng huynh là thái tử, cũng là tử tội!”Lãnh Như Băng cười khiêu kích, đột nhiên lấy từ trong người ra một cuộn thánh chỉ, cười lạnh nói “nếu như bổn thái tử không có thánh chỉ, sao dám đến đây bắt người? Lãnh Như Tuyết, bổn thái tử khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tội danh kháng chỉ, ngươi không gánh nổi đâu!”

vuong phi cua bao vuong